Tôi nhớ hồi bé có lần
em tôi bị bọn đàn anh trong xóm chơi khăm đẩy xuống một cái hố sâu, nó hình như
vất vả lắm mới lên được. Tôi chẳng thể nhớ rõ phản ứng của mình lúc đó, nhưng
theo suy đoán của tôi là không có gì quyết liệt, cái quyết liệt tầm cỡ một người
anh trai phải có để bảo vệ em mình. Cái mà tôi đã không có để đổi lại được coi
là một đứa hiền lành. Bây giờ nghĩ lại tôi thấy giận bản thân, đáng lý ra lúc
đó tôi phải xử lý bọn đàn anh vớ vẩn đó, mặc dù có thể mà chắc chắn sẽ no đòn.
Nhưng con nít ai chẳng từng ăn đòn. Chỉ riêng tôi có lẻ chưa từng dám bị ăn
đòn. Lớn lên tôi đi làm xa gia đình, tôi nghĩ mình như một kẻ độc hành, hôm nay
giá như ở gần mọi người chắc tôi đã tốt hơn. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ thằng em hay
chém gió với mình, nhớ bữa cơm gia đình. Hồi mới ra trường trước khi là một kẻ
độc hành đáng thương có lần bố mẹ tôi đã nói: "nếu có tiền sẽ cho tôi đi học
lại", chẳng ai biết nó đã có ý nghĩa với tôi thế nào. Tôi hiểu đó là những
điều tốt đẹp nhất mà bố mẹ mong muốn làm cho mình, họ sợ tôi vất vả, chỉ là họ
không thể. Gia đình là thứ quý giá và đáng trân trọng nhất trên cuộc đời này,
tôi cũng nghĩ cuộc sống này chẳng có ai tốt với nhau vô điều kiện như gia đình,
nếu có cũng chỉ là họ nói tốt với nhau những thứ sáo rỗng không để làm gì, hay
khác hơn là trao đổi điều tốt cho nhau với những mặc cả, nhưng suy cho cùng con
người với cuộc sống lẻ hiển nhiên chẳng nên sống tốt. Ngoài gia đình, tất cả còn lại
cũng chỉ là người dưng.
0 nhận xét:
Post a Comment